Cơn mưa nặng hạt tháng 6 ở Bình Dương khiến một trái tim dột nát nặng nề...

Một chiều mưa tháng 6 tại Bình Dương, mình đang dọn dẹp xưởng để chuẩn bị về, trong cơn mưa tầm tã, một dáng vẻ lom khom đeo sau lưng một bao hỗn độn gì đó hình như là ve chai, mình nghĩ vậy. 

Cơn mưa nặng hạt tháng 5 ở Bình Dương khiến một trái tim dột nát nặng nề

Hôm đó là một ngày khá mệt mỏi và buồn bực với mình nên mình cũng chả mấy quan tâm đến kẻ độc hành kia. Khi mình đang lui cui khóa cổng dưới cơn mưa tầm tã, miệng lầm bầm: “Cái “nịt cột me” ổ khóa “lỗ” này hành tao dữ zậy” thì người đàn ông già nua đó đã đi tới chỗ mình từ khi nào, lại còn ngó ngó vào chỗ người ta đang bận bịu. Mình quay lại nhìn, ánh mắt hình viên đạn truyền từ ổ khóa sang lão già nhiều chuyện đó. Ông lão bỗng nhiên đáp trả mình bằng một nụ cười. Có lẽ do lòng tin của mình đã bị những dối trá trong cuộc sống này mài mòn quá nhiều nên hình ảnh của những kẻ nịnh bợ, giả tạo để đạt được mục đích xấu ngay lập tức nhảy lên trong bộ não đầy lý trí của mình. Mình bắt đầu ngờ vực và sợ hãi, nhịp tim nhảy như vũ công. Mình sợ sẽ bị bỏ bùa hay thôi miên như mấy video trên mạng. Nhưng nụ cười của người đàn ông già cỗi này lại rất hiền và có cái gì đó khiến trực giác của mình cảm thấy yên tâm phần nào. Gồng hết phần đàn ông lên để mặt không bị tái xanh lại, mình thăm dò: 

Cơn mưa nặng hạt tháng 5 ở Bình Dương khiến một trái tim dột nát nặng nề...

- Mưa gió như này mà ông vẫn chưa về nhà nữa ạ?

Ông lại cười nhưng nụ cười lần này chính là liều thuốc an thần cho mình: 

- Ông đang ở nhà rồi đây, mái là trời, sàn là đất, được cái hôm nay trời thương, thấy nóng quá nên xối nước tắm cho mát, hè hè.

Một vòng tàu lượn siêu tốc trong diễn biến tâm lý của mình, mình sựng lại, nhịp tim từ vũ công trong bar chuyển sang những bài dưỡng sinh. Thấy mình đứng lặng người một lúc, chắc ông nghĩ mình không muốn tiếp chuyện nữa nên lặng lẽ bỏ đi. Mình chợt bừng tỉnh sau cơn mộng dài trong mớ cảm xúc hỗn độn như bị ông lão thôi miên thật, gọi với ông lại, dúi vội vào tay ông vài chục lẻ còn lại trong túi mình, số tiền mà mình định để về ghé mua bao thuốc lá, thôi thì xem như cơ hội để lá phổi phục hồi một hôm. Ông cầm tiền mắt long lanh không biết là do nước mưa hay nước mắt, mình vội quay khoắt đi, một hình ảnh khá ngầu trong trí tưởng tượng của mình lúc đó. Tiếp tục hoàn thành công việc và đi về. Mình phải tìm đường đi hướng khác về nhà vì không muốn phải vừa đi vừa trò chuyện với ông lão cũng như không muốn chạy vụt qua ông như một kẻ vô tình. Có lẽ điều mình lo sợ ngay từ đầu đã đúng, mình đã bị thôi miên và bị lừa mất tiền. Nhưng mà mình không buồn vì điều đó mà chỉ buồn vì biết rằng vẫn còn rất nhiều mảnh đời cay đắng hơn mình…

Bình Dương, 14 tháng 6, 2022


Post a Comment

4 Comments

  1. Tuyệt vời lắm bạn, Vũ Khắc Tiệp viết Blog quá đỉnk

    ReplyDelete
    Replies
    1. Đội ơn quý nhân, xin một vinh hạnh được ngồi uống bia với quý nhân 🙏🙏

      Delete
  2. "thấm" thật sự...

    ReplyDelete
    Replies
    1. Rất mong tiếp tục nhận được sự ủng hộ của quý nhân trong các bài đọc sau!

      Delete

Cùng nhau tự do chia sẻ những góc nhìn tại đây